Có một anh chàng nọ tính hay đùa dai. Một hôm đứng chơi ngoài ngõ, thấy đám thợ cưa, vác cưa đi qua bèn gọi lại hỏi:
Này các bác thợ, đi làm thế này chắc cây gì các bác cũng cưa được chứ?
Đám thợ cưa tự tin đáp:
- Đã làm nghề cưa thì cái gì mà chẳng cưa được!
Anh nọ ra vẻ mừng bảo:
- Nếu vậy tôi thỉnh các bác vào nhà... Bây giờ đã quá ngọ, mời các bác vào nhà ăn cơm đã, chiều tối nhờ các bác cưa giùm cho tôi.
Thợ cưa hí hửng vì có mối làm ăn. Anh chàng sai người làm cơm, lấy thịt ninh nhừ với mật, cho thật nhiều muối vào. Cơm dọn ra, thấy thịt thơm phức, đám thợ cưa chén một bữa no nê, rồi cùng nhau lăn ra ngủ. Anh chủ nhà gọi đầy tớ lại dặn:
- Tao đi vắng, tí nữa thợ cưa thức giấc đòi uống nước thì cứ đòi mười đồng một bát mới bán.
như lời, khi thợ cưa khát nước đòi uống nước, đầy tớ cứ y lời ông chủ mà quất. Thoạt tiên thì còn cự nự tiền nước mắc rẻ.
Nhưng vì ních thịt kho với mật và muối làm khô cổ họng, đám thợ cứ uống hì hục mãi mà không hết khát. Sáng ra đám thợ gặp chủ nhà hỏi chuyện cưa cây để lấy tiền trả tiền nước cho đám gia nhân cứ bám theo đòi nợ mãi.
- Nào ông chủ muốn cưa cây gì thì nói cho chúng tôi làm! Anh nọ lẳng lặng dẫn đám thợ vào vườn chỉ một cây rau thơm rồi nói:
- Đây tôi muốn nhờ các anh cưa hộ cho tôi cây này. Thợ cưa nhìn nhau thao láo:
- Tưởng cưa cây gì chứ cưa cây rau thơm thì cưa quái gì được!
Anh nọ liền nói:
- Thế sao hôm qua các bác bảo cưa cây gì cũng được? Thế có phải các bác lừa tôi không nào?
Nói xong anh nọ đi thẳng vào nhà đóng cửa lại thả cho đám gia nhân mặc sức đòi tiền nước đám thợ cưa.